HỒI MƯỜI CHÍN
QUAN ÂM CỨU KHỔ DỰNG NHIỀU TÒA SEN ĐÁ
NHÂN LOẠI LÀM LÀNH GIỚI SÁT LO PHÓNG SINH
HỘ SINH THỐNG NGÔN
Tiếng kêu cứu sống đau thương
(Phần II)
Đã tự coi mình là loại linh thiêng nhất trong muôn loài, há lại còn tàn nhẫn ham giết chóc được nữa hay sao? Tiếc thay người đời từ nhỏ tới lớn, từ lớn tới già luôn luôn tạo nghiệp ác sát sinh.
• Người mẹ mới thụ thai ăn mừng cũng sát sinh, khi con đầy tháng cũng sát sinh, lúc con đầy năm cũng sát sinh.
• Lễ cưới hỏi cũng sát sinh, cúng bái thần thánh cũng sát sinh, đón khách cũng sát sinh, tiễn khách cũng sát sinh.
• Ham ăn thì lắm bệnh, chỉ vì miệng lưỡi và bao tử mà đến nỗi phải sát sinh, một đời giết rồi lại giết, vui cũng giết, buồn cũng giết,
những sinh mệnh bị mình hủy diệt lên tới con số ngàn vạn mới thôi, nọc độc không giải trừ ắt hẳn có lúc lâm trọng bệnh, vì muốn cầu được sống mà hành động lại hủy diệt sự sống,
lễ mừng tuổi thọ là muốn được sống lâu mà lại sát sinh, lễ cưới hỏi muốn được đoàn tụ mà phải giết chóc.
• Sinh con trai vốn là để nối dõi tông đường mà lại đi giết gà mẹ gà con, như vậy còn nghĩa lí gì?
• Theo lẽ thường tình, mỗi khi ăn mừng việc lành thì phải cữ sát sinh mới đúng.
• Như mừng sinh nhật chỉ nên kể chuyện rùa hạc sống lâu, mừng sinh con trai thì kể chuyện loài sinh nhiều trứng, chớ nên trong lúc có chuyện vui mừng mà lại bày trò giết chóc, chớ hại sự sống lâu của loài khác để làm vui cho sự sống lâu của mình, loài khác phải tuyệt giống để mình mừng có nhiều con trai.
Cùng trong một ngôi nhà mà phía trước có tiệc tùng vui vẻ, phía sau là lò sát sinh, bên trên mừng vui chúc phúc, bên dưới kêu thương thảm thiết, quả khó mà chịu nổi.
Lại còn có kẻ lấy sự sát sinh làm trò chơi, lấy sự giết chóc làm khoái chí cùng chứng tỏ là mình quyền uy. Ôi! Thực quả là kì quái.
Nam Mô A Di Đà Phật |
Thế mới biết người đời chỉ vì một bữa ăn mà thành ham chém giết, cả mười con chim sẻ bị bỏ mạng mới đủ một bữa ăn, như ngao sò ốc hến phải giết bao trăm con mới đủ một bữa nhậu.
Xác loài vật vốn đã ngon miệng song vì tính ham thích vị lạ lại còn chế biến thành trăm ngàn món để thỏa mãn sự khoái khẩu, chỉ có vậy mà cầm thú bị họa.
• Người đời ăn sống nuốt tươi, mổ cả bụng chửa để kiếm ăn bào thai, lột da lóc xương, có cả trăm ngàn phương cách sát hại loài vật, ăn cho no say rồi dương dương tự đắc, hơi chậm mang đồ ăn ra đã mắng bồi bếp, không biết rằng những vật thực trong mâm đều oán hận mình vô cùng, vì bắt chúng phải khổ đau để cho mình sướng miệng, vậy mà vẫn đang tâm nuốt trôi được nữa hay sao?
Không cần phải luận về báo ứng, chỉ cần có suy nghĩ một chút, hẳn là sẽ thấy việc làm của mình tàn ác nào có khác chi loài lang sói.
Chỉ vì người đời bị miệng lưỡi và bao tử đòi hỏi nên mới đang tâm làm chuyện ác độc như vậy mà thôi.
• Trên cõi đời này, mỗi ngày có biết bao nhà trở thành lò sát sinh, chứa đầy dao sắc, chỉ trong khoảnh khắc trên toàn thế giới hàng vạn ức sinh linh đầu lìa khỏi mình, xác chất cao hơn núi, máu chảy thành sông biển, cảnh tượng bi thảm bày ra ngập đất, tiếng rên la hờn oán như sấm dậy rung trời, từ sớm tới tối, chỉ thấy dao sắc mổ bụng, dao nhọn moi tim, lột da lóc thịt, cứa cổ cắt họng, nhúng nước sôi, quay trong lò lửa, thái nhỏ ướp muối tiêu hành tỏi.
Than ôi! Khổ nạn đáng thương biết mấy, đau đớn sức nào chịu thấu, tạo nghiệp ác ngợp trời kiếp này, kết thành mối hận nghìn đời kiếp này muôn kiếp về sau chung quy chỉ tại miệng lưỡi và bao tử mà ra cả, quả là tội quá lớn lao.
Nguồn trang Luân Hồi Du Ký
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét